Tôi đã từng đi du lịch đến nhiều nơi. Có chuyến đi cùng bạn bè, cũng có chuyến đi cùng đồng nghiệp. Nhưng đáng buồn thay, lâu rồi tôi không dành thời gian để đi cùng bố mẹ.
Ngày xưa, nhà tôi rất nghèo. Để tôi, tôi có thể ăn học đàng hoàng với họ bằng bạn, bố mẹ tôi gần như “bạc cả đầu”. Thế nên chẳng bao giờ gia đình tôi có khái niệm “đi đâu đó”. Hồi bé, tôi chỉ quánh học trong lũy tre làng, trường là nơi xa nhất mà tôi đến. Bố mẹ thì ngày quần quật với công việc, cứ thế “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”.
Nhưng thời gian đó, dù bận đến mấy thì tối đến, cả nhà tôi luôn quần áo trước chiếc tivi đen trắng 14 inch. Time there are “” mốt du lịch qua màn hình nhỏ. Cả nhà ngồi bên nhau, cùng dán mắt vào màn hình, bình luận rôm rả về một địa điểm hay một cảnh sắc nào đó. Giản dị thế thôi nhưng vui và hạnh phúc lắm.
(Ảnh minh họa) Gia đình quắn quéo bên nhau xem tivi. Ảnh: aFamily
Sau khi học thành tài và đi kiếm tiền, thay vì chỉ ngồi nhà du lịch qua tivi, tôi bắt đầu những chuyến đi để trải nghiệm và khám phá. Những nơi đặt chân đến đều để trở lại trong tôi biết bao kỷ niệm, niềm vui và kiến thức.
Mải miết rong ruổi phương trời, tôi khao khát muốn chia sẻ với các bạn sinh ra cảm giác thú vị khi thức dậy ở một nơi xa lạ, lòng tràn đầy năng lượng để bắt đầu hành trình khám phá những điều hay ho, cho Cho phép ta gặp gỡ những người mới, những địa điểm mới… Nhưng lần nào cũng vậy, tôi mở lời là y như rằng mẹ sẽ bảo “đi làm gì giảm bớt!”, còn bố thì cười khà khà – “Ngày nào không lịch qua màn ảnh nhỏ”.
Suy nghĩ của bố mẹ tôi, có lẽ, không phải là cá biệt. Dường như du lịch là một khái niệm, còn lạ lẫm với những người đã gắn bó cả cuộc đời sau cánh cổng làng. Tôi cố gắng thuyết phục, thế giới bên ngoài kia bao la và rộng lớn, biết bao thứ đẹp đang chờ khám phá. Đi không phải chỉ để vui thú mà là để trải nghiệm. Hơn thế nữa, những chuyến đi cùng nhau cũng là cơ hội để bồi đắp tình cảm gia đình gắn kết, chặt chẽ. Và cũng thành công.
(Ảnh minh họa) Gia đình cùng nhau đi du lịch. Ảnh: Shutterstock
Nhưng thật không may, khoảng cách thế hệ làm điểm đến của chúng tôi, chúng tôi không bao giờ giống nhau. Bố mẹ tôi thích tắm nước nóng, thích thú tham quan những ngôi làng cổ, thích ngắm chùa, danh lam thắng cảnh… rồi nhất định phải chụp cùng một bức ảnh. “Không chụp, không về!”, Tôi vẫn thường nói thế. Riêng vợ chồng tôi lại thích những chuyến đi xa, càng xa càng tốt. Thay vì nhàn nhã, chúng tôi thích các hoạt động mang tính chất thử nghiệm và thử thách… Thế là, những chuyến đi cùng nhau cứ thưa dần từ đó.
Sáng nay, nhân lúc rảnh rỗi, tôi xem lại ảnh chụp trên điện thoại. Từ đầu năm đến giờ, tôi đã thực hiện một số chuyến đi. Có tôi đi cùng bạn, chuyến khác đi cùng đồng nghiệp… Tôi đi lên núi, trêu đùa với đám mây bồng bềnh. Thỉnh thoảng lại ra biển hoàng hôn và đùa giỡn với sóng nước… Tuyệt nhiên, tôi không có thêm chuyến bay nào cùng bố mẹ.
Tiệm du lịch gần đây nhất mà tôi đi cùng họ cách đây đã ba năm. Hóa ra lâu lắm rồi, chúng tôi không có thêm tấm ảnh nào bên nhau, cũng không cùng nhau đặt chân đến những vùng đất mới. Các kỷ niệm gần đây chỉ quánh lại trong cuộc sống thường nhật.
Tôi bất kỳ điều chỉnh máy tính nào gọi cho bố mẹ để cùng sắp xếp những chuyến đi. Chúng tôi sẽ đến những nơi đẹp nhất, khám phá những vùng đất với nhiều cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ. Ở những nơi đi qua, chúng tôi sẽ chụp thật nhiều bức ảnh xinh. Cả gia đình sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn trên núi, ngắm cảnh trời sáng trên biển, thưởng thức những món ăn ngon, gặp gỡ những người dễ thương và bình dị … Cứ như thế, chúng ta sẽ cùng bồi đắp đắp thêm tình cảm cho nhau và ghi thêm nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Trong độ tuổi bên kia con dốc cuộc đời, ngày qua ngày, bố mẹ tôi lại càng thêm già yếu. Tìm năm nữa thôi, hẳn là tôi muốn cũng chẳng thể nào đi đâu được với bố mẹ mình. Những chuyến đi cùng nhau hôm nay sẽ là ký ức sâu thẳm trong trái tim và não bộ, để mai sau, khi nhớ về những ngày hạnh phúc, tôi tái hiện từng lần từng bức ảnh để nhìn, cùng cười nở nụ cười. môi trường.
(Ảnh minh họa) Cả nhà bên nhau ôn kỷ niệm đẹp. Ảnh: Shutterstock